Hồ ly vượt bể mót vàng
Ngày trước, bên sườn núi có một khu sơn trang, trong đó, một ngôi
chùa thờ Phật được dựng lên từ lâu lắm rồi.
Trong chùa, trừ vị sư già cỡ chừng 70 tuổi ra, không còn có ai nữa.
Năm đó, Người đã trắng xóa đôi lông mài, và chòm râu phất phơ trước
ngực tựa hồ chùm cước trắng. tuy nhiên, Người vẫn mạnh khoẻ. Các
công việc trrong chùa như khóa tụng sớm chiều, thổi cơm, quét đất,
nhặt cỏ, giặt áo, lên đèn nhang. . . nhất nhất đều do hai bàn tay
Người đảm đương cả.
Các người trong sơn trang, ngày ngày đi qua sân chùa thấy Người làm
lụng cực khổ đều ra ý ái ngại hỏi:
- Thưa Hòa thượng! Hòa thượng tuổi già sức yếu mà còn làm việc cực
nhọc. Vậy không cảm thấy sự mệt mỏi sao? Bà con chúng tôi xin lại
giúp Người giặt giũ đây! Hoặc có việc gì khác xin cứ dạy bảo, chúng
tôi nguyện tận tâm làm thay.
-Cảm tạ tấm lòng quý hóa của quí vị: hiện bần Tăng còn có 1sức công
tác, khi nào sức ấy kiệt quệ, quí vị có lòng giúp đỡ, lúc đó bần
tăng đâu dám từ chối. Vả chăng, sức còn khoẻ mà được phục vục công
tác, cũng là một đều khoái hoạt cho tinh thần.
Hòa thượng nói xong, để hở hai hàng lợi móm phát lên một hồi cười
giòn giã: Khách . . . khách. . .
Ðại khái cuộc sinh hoạt hằng ngày của Hoà thượng rất là hồn nhiên
vui sướng, không bợn chút phiền não ưu tư chi hết. Các người trong
thôn trang gặp sự gì khó giải quyết, hoặc không thông hiểu đều ra
hỏi Hòa thượng và được Hòa thượng giải đáp một cách rành rẽ, đầy
lòng từ bi hỷ xả, có khi thuận miệng, Hòa thượng còn giảng them kinh
kệ và Ðạo Phật cho nghe nên hầu hết gia đình ở thôn trang này đều tỏ
ra cung kính tôn sùng Hòa thượng.
Ðể biểu lộ tấm lòng ấy, họ thường mang gạo, rau tương ra chùa cúng
dường. Khi nào trời mưa to, gió lớn, họ ra chùa hỏi Hòa thượng xem
chùa có bị hư hoại gì không, và mái chùa có chỗ nào lủng dột?
Hòa thượng trả lời mọi người với giọng vui vẻ:
- Cảm tạ quí vị! Cảm ơn quí vị! Ðêm qua nước dỏ giọt lên trên đầu
bần Tăng, lên giường bần Tăng, đại khái, trời mưa luôn ít ngày như
thế này thì nhất định gìường lên nấm và lúc đó tha hồ làm ăn.
Thế là mọi người cùng xúm lại lên mái chữa dột, thay chiếc rui mục
nát đi và lấp các chỗ trống lại. Nhân vị Hòa thượng là vị đạo đức,
nên dù là chùa nhỏ, cảnh nghèo, mà nhân dân hết sức ủng hộ, lại kính
trọng phi thường vị Hoà thượng trụ trì. Còn vị Hòa thượng trụ trì
này tuyệt đối không cảm thấy sự nghèo khổ là gì. Trái lại, lúc nào
cũng hồn nhiên, vô tư lự, đến nổi gian chùa nhỏ này, giường của sư
nằm, nấm cứ tự do mọc, tường chái và sân chùa, cỏ cứ tự do lên. Hòa
thượng vẫn giữ nếp sống vui vẻ, từ bi tự tại.
Một năm qua, mùa đông heo hút đã đến.
Hôm đó, tuyết trắng phau nphau, chất đầy cổng mái, sân chùa, càng về
chiều khí lạnh càng toát, thấu đến xương tủy. Bỗng có tiếng gõ cửa:
Cách cách cách. . .
- Ai? Hòa thượng lớn tiếng hỏi:
- Lão Hòa thượng! Lão Hòa thượng! Ở ngoài có tiếng trả lời.
Hòa thượng lấy làm kỳ dị, tự nghĩ: “quái lạ! Ðêm đông lạnh lẽo như
cắt ruột thế này mà có ai đến gọi ta?” Tuy nhiên, chân Hòa thượng đã
như chiếc máy tiến sát tới cửa.
Chiếc cửa mở ra, ngờ đâu chú hồ ly đang ngồi thu hình vào khe tường,
ngoài trời, những tràng gió bấc vù vù thổi tới, đập vào cánh cổng ầm
ầm. Khí lạnh thấu xương, chú hồ này toàn thân rung lên lẩy bẩy, thật
là run như cầy sấy!
- Té ra là mi, tội nghiệp! Ðêm hôm giá lạnh tới đây làm gì? Hay là
có chi cần đến bần Tăng này chăng? (Hòa thượng xúc cảnh sanh tình mà
phát lên lời này, chứ ai chẳng biết rằng loài vật đâu có biết nghe
tiếng người)
Nhưng thật lạ lùng! Hồ ly này biết nghe và nói tiếng người nữa. Nó
nghe Hòa thượng nói xong, liền quỳ xuống sát đất thưa với Hòa
thượng:
- Lão Hòa thượng! Hòa thượng không nhận con ra sao? Con ở ngay phía
sau núi này, hiện nay tuổi mỗi năm mỗi già, thân thể gầy ốm, không
chịu nổi được sức rét của trời đông này ở trong hang, nên con đến
đây trông ơn Hòa thượng từ bi cứu khổ, cho con được vào trú tạm thời
đêm nay và đốt lửa hông cho đỡ rét, phỏng có được không?
- Ðược, được. Vào đi!
Vị Hòa thượng từ bi này đưa hồ ly vào bếp, lấy luôn củi nhóm lửa cho
hồ ly sưởi, và bảo hồ ly:
- Củi này của đồng bào thôn trang đem ra cho bần Tăng chuẩn bị mùa
đông ngay từ khi trời thu mới bắt đầu. Nhưng bần Tăng nghĩ rằng sưởi
một mình thì phí quá, nếu là hai người thì số củi cũng chỉ tốn như
thế mà thôi. Vậy hồ ly đừng e ngại, lần sau cứ lại đây sưởi chung
với bần Tăng nhé!
Hồ ly nghe câu này, cũng cảm tạ lòng thương người của Hòa thượng,
thì gật đầu lia liạ.
Hòa thượng lại hỏi hồ ly:
- Xưa nay bụng đói làm tăng cơn rét. Chắc rằng hồ ly đói lắm phải
không? Ðây bần Tăng còn cơm, bần Tăng đem ra cho hồ ly ăn, nghe
không? Nói rồi, Hòa thượng lấy ra một bát cơm lớn đưa hồ ly.
Hồ ly đỡ lấy cơm nét hoan hỷ lộ ra ngoài mắt, làm chiếc đuôi ngoe
ngoảy lên trời, và chỉ nháy mắt, bát cơm to lớn đã trút hết vào bụng
chỉ còn trơ lại chiếc bát.
Cơm no, sưởi ấm, hồ ly dần dần trở lại trạng thái bình thường, tưởng
đến giấc ngủ ngon liền từ biệt Hòa thượng mà về hang của mình.
Hòa thượng tươi nét mặt đáp:
- Hồ ly có tánh quen ngủ trong hang, bần Tăng cũng chẳng cần giữ lại
ở đây. Duy tiết trời kỳ này lạnh lắm, vậy thường lại đây mà sưởi ấm
nhé!
Từ hôm đó trở đi, chiều nào hồ ly cũng lại chùa sưởi ấm với Hòa
thượng. Có một chiều nọ, hồ ly lụm cụm vác một cây củi lớn trên lưng
đem lại đưa Hòa thượng.
Hòa thượng cười, khuyên:
- Hồ ly! Bần Tăng khen trí thức hồ ly mỗi ngày một mở mang, đã biết
nhặt cây khô đem lại sưởi ấm, bần tăng rất cảm ơn. Tuy nhiên, hồ ly
nên để ý chớ bẻ bậy cây cối của người. Người ta đánh chết đấy!
Chẳng bao lâu xuân tàn xuân tới, những mảng tuyết trắng phau chất
đầy ngọn núi đã tan hết, để lộ cành cây trơ trụi đã bắt đầu lú nhú
mầm non. Khí tiết cũng đổi thay với một ôn độ ấm áp như trả về bình
thườnh cho vạn vật.
Một buổi chiều nọ, hồ ly gập mình xuống đất nói với Hòa thượng:
- Lão Hòa thượng! Con được bóng từ bi che chở, nếu không thì đã chết
rét ngay từ đêm mùa đông vừa rồi! Cái ân ấy to tát lắm thay, con
chưa biết gì báo đáp. Vậy xin Hòa thượng có cần chi, nói cho con
biết, để con tận lực làm theo ý muốn của Hòa thượng.
- Không, không, hồ ly không cần để tâm điều đó làm gì! bần tăng hiện
nay, không cần chi hết.
- Hồ ly từ tạ trở ra, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc phải có dịp báo
đáp được ân tình của Hòa thượng đã ban cho mới thôi, mặc dầu Hòa
thượng có nói là không cần đến.
- Qua mấy hôm sau, hồ ly lại đến. Trong lúc vui chuyện, Hòa thượng
bất gíác buột miệng than thở với Hồ Ly:
- Bần Tăng trụ trì ở ngôi nhà nhỏ bé này đã 60 năm nay, đội ơn từ bi
của Phật Tổ, và nhờ sự thôn trang ủng hộ. Nhưng 60 năm, ngôi chùa đã
dần dần hư hoại, cần phải sửa chữa, tượng Phật cũng cần phải thếp
vàng. Bần Tăng nghĩ rằng, trong đời bần Tăng còn sống đây, thế nào
cũng phải lo sửa chùa, tô tượng, và mời thôn trang lại thọ trai một
bữa để tỏ tình cảm tạ mới hả lòng này.
- Thế sao Hòa thượng không khởi sự ngay đi? Hồ ly ngây thơ hỏi:
- Cái đó phải đợi lúc nào trong tay có được vài lượng vàng mới nói
chuyện khởi sự được. Còn bây giờ, dù có nghĩ, cũng chỉ là không
tưởng mà thôi!
Hòa thượng nói đây, chỉ là rổi rãi bàn chơi, không ngờ hồ ly cúi đầu
trầm trầm tỉnh tỉnh nghe Hòa thượng nói hầu như ngây ra không còn cử
động, khiến cho Hòa thượng rất hối hận cho lời nói của mình, muốn
đánh lảng sang chuyện khác, nhưng hồ ly vội vàng cáo biệt.
- Hòa thượng! Con cần phải về, xin hẹn một buổi khác sẽ lại. Kính
chào Hòa thượng.
Mấy ngày sau, không thấy hồ ly tới chùa. Hòa thượng trong lòng nghĩ:
có lẽ trời đã ấm, không cần sưởi nữa, nên hắn không lại, nhưng nếu
quả vì đó mà hắn không lại thì cũng là thường, chuyện vài lượng vàng
mà ta vô tình buột miệng nói ra, khiến hắn không kiếm được mà mắc cỡ
không dám lại thì đó cũng là thường không đáng quan tâm. Ta chỉ sợ,
hắn đi ăn trộm ăn cắp vàng của người khác, rồi bị đánh chết thì mới
là tội nghiệp quá.
Vị Hòa thượng từ bi này nghĩ như thế thì trong lòng nổi lên hối hận,
yên trí hồ ly không còn sống ở cõi đời này nữa, nên cứ sớm chiều hai
buổi gắng sức tụng kinh, niệm Phật cầu cho Hồ ly kiếp sau không phải
đọa vào loài súc sinh, mà được chuyển sang làm người.
Thời gian thấm thoát như nước chảy dưới cầu. Chớp mắt trôi qua đã ba
năm có lẽ. Vị Hòa thượng cũng đã tám, chín mươi tuổi và vẫn trụ trì
ở chùa này.
Một buổi mùa hạ, vào khoảng đêm lặng canh tàn, vừng trăng ngà treo
lơ lửng trên không tỏa ánh êm dịu xuống khắp khu chùa. Trong bờ lau,
bụi cỏ, các côn trùng đang cùng nhau hòa khúc nhạc du dương, Hòa
thượng toan đi nằm, thì ngoài cổng bỗng có tiếng gõ và tiếng gọi:
- Lão Hòa thượng! Lão Hòa thượng!
Hòa thượng lắng nghe, trong đêm im lặng, rõ là tiếng hồ ly, liền mau
ra mở cửa.
- À! Hòa thượng như trút được mối ưu tư trong mấy năm trường, quả
nhiên là hồ ly! Thế ra hồ ly vẫn còn sống? Mừng quá! Mừng quá! Mau
vào đây!
Hòa thượng vuốt đầu hồ ly, cả hai cùng rươm rướm mắt cảm động về sự
lâu ngày cách biệt, nay bỗng trùng phùng.
Hồ ly cầm tay Hoa thượng rồi đặt vào lòng bàn tay một thỏi vàng.
Hòa thượng ngac nhiên, hỏi Hồ ly:
- Cái gì đây? Làm ao mà có được của này? Hồ ly đem ngay đi nơi khác,
đâu trả về đấy, chớ có tham lam phải tội!
Hồ ly đặt thoi vàng xuống giường từ tốn giải bày:
- Ba năm trước đây, Hòa thượng có còn nhớ câu chuyện cần vài lượng
vàng để sửa chùa, tô tượng, cùng thiết cơm chay không? Từ đó đệ tử
vốn có ý niệm đi lấy trộm của người đem về cúng dường, nhưng nghĩ
rằng Lão Hòa thượng là một vị cao Tăng đạo đức, đâu chịu nhận như
thế, nên con phải rút lui ý đó mà theo người ta vượt qua bể sang đảo
Kim Sa, ở đấy có mỏ vàng nhân dân đang khai mỏ lấy vàng, nhưng dù
sao vẫn còn tí chút vàng rơi vải lẫn vào cát, con liền cố công nhặt
kỹ luôn trong ba năm, được một số ngần này đây, con đốt củi nung cho
vàng chảy liền với nhau và đem về cúng dường Hòa thượng để khởi sự
sửa chùa, tô tượng, thiết trai như ý Hòa thượng mong mỏi.
Hồ ly nói xong, nhặt thoi vàng đặt vào lòng bàn tay Hòa thượng.
Hòa thượng quá cảm động, bất giác ứa lệ, không phải ứa lệ vì mừng
được vàng, mà ứa lệ thấy hồ ly có tín tâm, không quản ngàn dặm, vượt
bể mót vàng luôn trong ba năm biết bao là lao khổ, biết bao là bền
gan nhẫn chí, thật là cái tinh thần ấy, cái nghị lực ấy, cái tín
ngưỡng sắt đá ấy mới khiến cho Hòa thượng nhỏ lệ và cứ để thoi vàng
đặt trên lòng bàn tay run run như thế mãi hàng giờ không hạ xuống.
Phạm ngọc khuê
“Con người
không phải là một vị Thánh, cũng không phải là một con thú, nhưng
là cả hai.Vậy thì con thú cũng có thể là Người, cũng có thể là
Thánh”